ĐÊM TRỞ LẠNH
Đêm trở lạnh, gió lùa xao xác
Phía sau vườn, lác đác lá rơi
Chúng mình cách biệt hai nơi
Cho con tim nhỏ đầy vơi nỗi sầu !
Có đôi lúc ngoáy đầu nhìn lại
Nghe cõi lòng hoang hoải , xót xa
Tình yêu bỗng chốc phôi pha
Tơ duyên đang thắm thành ra lỡ làng !
Lời thề hẹn đá vàng thuở trước
Cũng theo mùa cất bước ra đi
Đôi bàn tay chẳng còn chi
Chỉ còn nước mắt hoen mi nhạt nhòa !
Em để lỡ chuyến đò tình ái
Nên cuộc đời tê tái, đớn đau
Từ giờ đến tận mai sau
Em- anh mãi mãi mất nhau thật rồi......
NGUYỄN LAM YÊN _ 26032017