ĐẾN BAO GIỜ
Đến bao giờ đêm dài thôi trăn trở
Cho nỗi lòng không nức nở lệ sầu
Mùa hạ về chẳng rớt giọt mưa ngâu
Đón bình minh với bao niềm hi vọng.
Đến bao giờ tìm được giấc ngủ sâu
Nụ cười tươi cùng cuộc sống an lành
Dẫu cơ hàn chỉ áo vải mong manh
Tuy nhỏ nhoi nhưng sẽ thành hiện thực.
Đến bao giờ những ưu tư chồng chất
Sẽ ngủ yên chôn cất tận đáy mồ
Con thuyền đời êm ả chẳng nhấp nhô
Của tháng năm sóng xô ngoài biển cả.
Đến bao giờ không còn từ nghiệt ngã
Cơn gió xuân mang trả những nụ cười
Để bước đường không hoang vắng lẻ loi
Chỉ thế thôi chẳng mong thêm gì nữa.
Đến bao giờ thơ không còn lệ ứa
Câu từ kia chan chứa nỗi đong đầy
Bình yên về xin ghé lại nơi đây
Để xua đi những tháng ngày hỗn độn.