ĐỜI BẠC
Mẹ ngồi vẽ cái sự Đời
Giữa Trời nắng hạ mây trôi lưng đầu
Lửng lơ mây trắng về đâu
Có màu của tuyết hay màu của vôi
Trách người một ta mười
Bởi ta bạc trước cho người tệ sau
Phận mẹ bạc có sao đâu
Vẫn mong hạnh phúc về sau con mình
Mong chúng nó giàu nghĩa tình
Không như người mẹ đơn mình truân chuyên
Cuối Đời gần đất mẹ hiền
Mẹ là thác đổ xuôi miền Ngọc trôi
Lộc bình khoe sắc mây Trời
Một màu tím biếc dâng Đời phù du