ĐÔI LẦN
Đời bể khổ bàn tay sần nếm trải
Hồn ngu ngơ hoang dại trốn phong trần
Nhưng không thể sống bằng điều sợ hãi
Dù đôi lần cũng một chút phân vân
Ai cũng nói Ta Bà là khổ mãi
Bởi kiếp người lan giải với buồn vương
Mọi niềm vui dường như đều xa ngái
Mặc hồn ai khắc khoải những đêm trường
Như đã biết yêu đương thường khổ luỵ
Vậy mà sao khó tránh uỷ mị lòng
Giá có thể được cùng nhau trân quý
Thì ân tình chẳng thể đổ sầu đong!
Tam Ngo 1.12.2018.