DÕI NGUYỆT
Sương tràn bấc phủ lạnh hồn quê
Quạnh quẽ phòng đơn tủi chất kề
Mấy giọng côn trùng môi đỏ bẽ
Đôi lời lũ quạ má hồng tê
Mờ son nhạt phấn bôi đời khổ
Mảnh nghĩa manh tình quấn phận ê
Gối mỏi lòng chai ngồi dõi nguyệt
Vì đông trở giấc mãi chưa về.
Rồi xa chẳng hẹn lúc quay về
Lặng lẽ em chờ héo cảnh quê
Bến cũ con đò đang chở mộng
Đường xưa bóng nhạn đã quên kề
Bơ phờ dạ ngẩn đèn hiu hắt
Quạnh quẽ tâm nhàu sắc ủ ê
Góc biển chân trời quyên mãi vọng
Quên lời thệ ước để hồn tê...