ĐÔNG LẠNH AI BÊN TA
Lạnh mùa đông ôi sao mà buồn thế
Nằm co ro đơn côi giữa căn phòng
Đến bao giờ mùa đông sẽ tan biến
Khi mỗi ta đêm đêm với căn phòng
Chẳng có ai cạnh ta trong bóng tối
Làm cho ta càng lạnh giá cõi lòng
Biết tìm ai để có được hạnh phúc
Cho màn đêm ta thấy ấm vui cười
Giữa dòng đời đầy phong ba bão táp
Trọn một kiếp ta đơn côi một mình
Làm việc gì cũng mình ta riêng lẻ
Đâu có ai sẻ chia những nỗi buồn
Đêm lạnh lắm phải làm sao đây hỡi
Buốt vào tim thấu gan ruột cồn cào
Khóc trong đêm nghĩ đời mình tội thế
Sống lẻ bóng đơn côi suốt đêm dài
trần trung kiên