DÒNG SÔNG LÀNG QUÊ

Làng em cũng chính làng tôi Cách con sông nhỏ chia đôi hai làng Chiều về trẻ nhỏ vội vàng Vui đùa bơi lội từng hàng qua sông Nhớ ngày tuổi trẻ bông lông Tôi và em lội qua sông làng mình Em đưa đôi mắt liếc tình Trong đôi mắt ấy in hình bóng tôi Thời gian ngày tháng năm trôi Con sông vẫn đẹp tình tôi vẫn bền Chiếc cầu nối nhịp đôi bên Hàng cây xanh mát gợi lên đậm tình Làng tôi cũng chính làng mình Con sông là chỗ chung tình đôi ta Trải bao ngày tháng năm qua Quê hương là một bài ca trữ tình Giờ đây về tới làng mình Dòng sông ghi lại bóng mình với tôi Dòng sông hò hẹn một thời Làng quê nhớ lại tình tôi với mình Tác giả Trần văn Đệ
Tác giả: DE TRANVANSố bài thơ: [63]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

BA LÊ DƯỚI TRĂNG

Em với tay ngắt ánh trăng ngà. Nhún chân thonôm tròn trái đất. Liệu mình có mất ?. Anh còn nghĩa lý gì...?. Như ... [Đọc thêm...]

KIẾP LÀM DÂU

Tủi phận cho kiếp làm dâu. Sầu vương lệ đắng ngập tràn trên môi. Bao ngày nước mắt chứa chan. Hòa theo mưa gió ai nào ... [Đọc thêm...]

PHẢI THẾ CHĂNG

Thằng bờm có cái quạt mo. Em mo không có chỉ lo hết bờm. Tóc tai thì cứ bờm xờm. Chỉ lo một việc hết bờm mới ghê. Nói ... [Đọc thêm...]

LÃNG TỬ TÌNH THƠ

ĐỜI TRẮNG ĐEN. TG VÕ VĂN THUẬN. TRẮNG thì bạc trắng như vôi. ĐEN thì tâm địa giống như lọ nồi. KHÁC nhau, cũng chiếc ... [Đọc thêm...]

NGƯỜI EM VÂN KIỀU

Em là cô gái Vân Kiều. Quanh năm hái lượm nuông chiều với ai. Đôi khi săn bắn thiệt tài. Thấm hồn nương rẫy lúa, khoai ... [Đọc thêm...]

CỐI GIÃ GẠO CẢNH XƯA

Bác của chúng ta đã có câu. Gạo đem vào gĩa bao đau đớn. Gạo giã xong rồi trắng tựa bông. Sống ở trên đời người cũng ... [Đọc thêm...]

GÁI QUÊ

Gái quê đẹp lắm nét sông ngân. Nét thơ trên má chửa phong trần. Duyên dáng thật thà em e thẹn. Mái tóc buông dài tiếng ... [Đọc thêm...]

NGHĨ GÌ SAU VỤ

Bon cướp tấn công giết hại hai hiệp sĩ đường phố. Thương anh hiệp sĩ quên mình. Ra tay bắt cướp, phận mình hẩm hiu,. ... [Đọc thêm...]