DÒNG THỜI GIAN
(Khoán thủ song tâm,tứ sinh ngũ khổ)
DÒNG trong DÒNG đục SÔNG ơi
SÔNG ngăn ĐỜI mộng KIA nơi mặn nồng
CHIA tình CHIA nghĩa BIẾT không
CẮT duyên CẮT nợ CHẢY dòng thời gian
ĐÔI lời NHÂN ái TỪ tan
BỜ khơi TÂM khảm ĐÂU tàn lửa tim
BÊN này NỬA cũ LÒNG ghim
TRAO miền HOÀI vọng NGƯỜI tìm giấc mơ
ƯỚC đi NGÓNG lại AI chờ
HẸN hoài ĐỢI mãi BIẾT bờ nào qua
BÊN kia NỬA nhớ NÔNG mà
CHỜ trong TRẦM lặng SÂU xa phận đời
HỒI vương BỂ khổ THẾ rồi
ÂM hàn DÂU bể NÀO thôi dại khờ
DÒNG SÔNG CHIA CẮT ĐÔI BỜ
BÊN TRAO ƯỚC HẸN BÊN CHỜ HỒI ÂM
DÒNG ĐỜI CHIA CẮT NHÂN TÂM
NỬA HOÀI NGÓNG ĐỢI NỬA TRẦM BỂ DÂU
SÔNG KIA BIẾT CHẢY TỪ ĐÂU
LÒNG NGƯỜI AI BIẾT NÔNG SÂU THẾ NÀO