GỬI LẠI CHO CON LÁ THƯ TUYỆT MỆNH
Tôi sinh ra chẳng được thấy bóng cha
Chỉ mình mẹ trong ngôi nhà rách nát
Sống bằng nghề lượm ve chai bới rác
Mắt một bên bị khiếm khuyết khi nào
Tôi bực mình lòng dạ tức làm sao
Chúng bạn chê cười mẹ mày mắt chột
Cuộc sống luôn khiến cho tôi ngạt ngột
Trách phận mình sao chẳng giống người ta
Tôi quyết tâm bằng mọi giá rời xa
Vì hận mẹ nên ra đi mãi mãi
Chẳng bao giờ thèm quay về gặp lại
Trời cũng thương tôi đỗ đạt thành tài
Sống cuộc đời rạng rỡ ánh ban mai
Hưởng hạnh phúc bên gia đình bé nhỏ
Rồi một hôm tôi giật mình bỡ ngỡ
Con gái tôi sợ khiếp vía chạy vào
Tôi vội ra lại người ấy năm nào
Tôi cố quên đã cho vào dĩ vãng
Sao bà còn lui tới đây lảng vảng
Lại còn đòi ẵm bế đứa con tôi
Ôi tôi lộn và đã biết lỗi rồi
Hãy mong anh mở rộng lòng tha thứ
Rồi một ngày có thư mời trường cũ
Tôi ghé về ngôi nhà nát thân quen
Tôi bàng hoàng tâm dạ rất hoang mang
Mẹ tôi đó gục trên bàn lạnh toát
Nắm trong tay bức thư đầy khao khát
Muốn gặp con trước giờ phút biệt ly
Đến giờ rồi mẹ phải bước ra đi
Khóc nhớ con mẹ chẳng còn nước mắt
Mẹ ra đi mang niềm đau thắt chặt
Tủi phận mình con bỏ mẹ lìa xa
Phút cuối này mẹ quyết chí nói ra
Để con hiểu mà đổi thay cách sống
Con tai nạn bác sĩ nhìn thất vọng
Ngắm nhìn con mẹ như muốn hóa điên
Phải cứu con khi leo lét ánh đèn
Mẹ hiến tặng nhường cho con một mắt
Một quả thận bên trái mình cũng cắt
Thay cho con phút thập tử nhất sinh
Mẹ trở thành kẻ tàn tật thân hình
Con sĩ diện bởi tính tình ích kỷ
Mẹ ra đi mong con kịp suy nghĩ
Sống thanh cao trọn hiếu nghĩa ở đời