HÀ TĨNH QUÊ TA
Câu thơ nào đo chiều dài nỗi nhớ
Đêm dài nào đo được nỗi buồn đau
Sáng sớm nào đón nổi hạt sương sầu
Ai đoán được bắt đầu ngày giông tố
Biển hiền hoà nay bỗng thành nỗi sợ
Tôm cá ngon chốn khỏi bữa cơm nghèo
Câu ví dặm giúp sao cảnh gieo neo
Con cá gỗ còn đeo dân minh mãi
Hà tinh ơi ai xa còn quay lại
Ngành du lịch phải mê mải đợi chờ
Biển khơi xa sóng vỗ những ước mơ
Thuyền gác lưới nằm giữa trời mưa nắng
Hài tĩnh ơi những con người ngay thắng
Nhuộm máu đào vì tổ quốc hy sinh
Bao người dân đã sống chết quên mình
Xô viết năm xưa bình minh sử sách
Hà tĩnh quê vượt bao nhiêu thử thách
Đàn cháu con vui cắp sách đến trường
Những gương mặt nhìn ngộ nghĩnh thân thương
Đâu còn hồn nhiên đùa vui trên cát
Đây biển mặm bao đời người khao khát
Trên biển khơi câu hát dặm ngọt ngào
Người đi mô em giăng đợi ước ao
Biển độc rồi làm sao người về nữa
Sai lầm lớn biết bao giờ mới sửa
Tầu thâm kia đổ rửa độc xuống rồi
Đàn hải âu cũng vội bỏ đi thôi
Còn trơ lại những người dân khốn khó
Hà tĩnh ơi không một ai từ bỏ
Dù đi mô cũng nhớ lối trở về
Dù hy sinh cũng giữ lấy vùng quê
Câu hát yêu thương về không em giận
Đời chúng ta không thể nào chấp nhận
Bởi cháu con sẽ ân hận hơn nhiều
Không thể để bọn tầu còn nhũng nhiễu
Lũ tham quan làm điều hại dân lành
Về đi anh ta rửa hết hôi tanh
Hà tinh ơi dân quê mình sẽ thắng
Hà tĩnh quê em bao giờ cũng thắng
22h3042016 ! Thanh Đạm