HOA HỒI
( Thanh Trinh 632018 )
Mong manh một cánh
Nhắc Ai đó nhớ về nơi núi rừng
Không sắc thắm chẳng tưng bừng
Nhỏ nhoi lặng lẽ hòa chung CHỢ NGƯỜI
Đơn côi mà đứng giữa đời
Chẳng dám níu kéo một người lại qua
Vậy mà vẫn gọi là Hoa
Bởi mùi hương ngát đậm đà buông lơi
Lạ thay chỉ có ở hồi
Nồng nàn phảng phất để rồi đắm say
Ngậm hương quần áo tóc mây
Hương trong vạt nắng chiều nay Biên Thùy
Dừng chân thăm một vùng quê
Hỏi người quân tử nhớ gì hay không ?