KHÔNG ĐỀ
Thơ Tân Lan Nguyễn Ngọc
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó.
Và lớn lên giữa ngày tháng cơ hàn.
Nên tôi quý những thứ tôi đang có.
Biết làm gì lúc sóng gió gian nan.
Cha mẹ tôi là nông dân lam lũ.
Tấm lưng gầy chẳng kịp ráo mồ hôi.
Nhưng tôi không cúi đầu hay tủi hổ.
Bởi riêng tôi họ đẹp nhất trên đời.
Bạn chưa từng ăn khoai lang trừ bữa.
Cũng chưa từng uống nước lã cầm hơi.
Thì sao bạn biết quý từng hạt lúa.
Mẹ cùng cha gom nhặt cả một thời.
Nếu còn sống bằng đồng tiền chính mẹ.
Vẫn ngửa tay xin cha lúc đi chơi.
Thì bạn ơi ! đừng vô tình cười nhạo.
Khi gặp ai nghèo đói ở trong đời.
Sàigon 12.12018