KHUYÊT ĐÊ
Phố một mình, trời buốt lạnh mùa đông
Heo may thổi thêm phai hồng đôi má
Nhưng tim nhỏ chẳng có gì khác lạ
Nhoi nhói đau dù biệt giã lâu rồi
Chốn dương trần còn lại mảnh hồn côi
Đường kỷ niệm, đây vẫn ngồi quán nhỏ
Cà phê đắng, những nỗi niềm trú trọ
Thương nhớ Người ngày xưa đó từng yêu.
Ngày bên nhau cùng hứa hẹn bao điều
Hồi tưởng lại là bấy nhiêu vết cắt
Thề xưa cũ một mình ta góp nhặt
Ngỡ quên mà...
Vẫn quặn thắt từng cơn
Định mệnh ư ? Lần ni phải dỗi hờn !
Nỡ ly biệt để cô đơn phận gái ?!
Tình ấm áp giờ thêm phần trống trải
Cả ngõ hồn hóa khờ dại vì yêu !