MƠ ƯỚC ƯỚC MƠ
Đã qua những tháng năm dài
Hàng ngày tôi vẫn ra đồng chăn trâu
Nào dám mơ ước gì đâu
Miệt mài sương gió, bạc đầu thời gian.
Vợ con thì chẳng dám màng
Kiếp chăn trâu mướn cơ hàn lắm thay
Trên trời mây rảnh rỗi bay
Dưới đất tôi cực khổ ngày, khổ đêm.
Yêu tôi, nào có ai thèm
Nghỉ tới cuộc sống mà thêm ưu phiền
Vợ người đẹp tựa như tiên
Quần áo lộng lẫy, uy quyền cao sang.
Nghỉ mình thân phận thấp hèn
An phận mà sống cùng đàn trâu thôi.