MONG CON
thơ Bình Nguyễn
Một mẹ nuôi cả đàn con
Đến khi khôn lớn chẳng còn bên ta
Lớn rồi chúng sẽ bay xa
Chỉ còn ở lại , thân già cô đơn.
Nó đâu có nghĩ công ơn
Cha sinh , mẹ dưỡng , lớn khôn thành người
Vậy mà chỉ mải vui cười
Cùng người bên đó , suốt đời không qua
Đâu về thăm thú quê nhà ?
Nơi đó mẹ yếu , cha già , ốm đau
Làm người chẳng biết trước sau
Có biết nơi đó... nỗi đau mẹ hiền ?
Con ơi ! khúc ruột gắn liền
Ở nơi xa ấy... có phiền muộn không ?
Mẹ già luôn đứng ngóng trông
Mong con hạnh phúc , giầu sang vui vầy
Về già không bị đọa đầy
Như mẹ con đây... thân gầy đơn côi
Giầu sang cũng chỉ vậy thôi
phải biết suy nghĩ.. ông trời mới ban !