MONG MANH
Em khóc lên đi, để vơi sầu tủi
Chỉ có hai người làm cuộc phân ly
Tình yêu mà người nhận người ban tặng
Sẽ hóa thân vào, cát bụi, mây bay
Anh sẽ về với ngày xưa, khờ khạo
Chọn lựa cho mình một chỗ ngủ yên
Cuộc đời ngoài kia thác ghềnh, địa đạo
Có làm nồng nàn, cho bao trái tim?
Anh yêu em nhiều lắm, em biết không?
Chẳng lẽ phải quyên sinh em mới hiểu
Một nửa cuộc đời sống với túng thiếu
Khi về già, chắc gì đã an nhiên?
Những con sóng ơ hờ không xô thêm
Các dòng sông trôi chậm đã rời nguồn
Bao bãi bờ vẫn đứng ngó dửng dưng
Chẳng thể hiện chút gì lưu luyến cũ
Xa nhau ư? Thời gian chiêm nghiệm rõ
Tình yêu xưa, vẫn quá đỗi dịu dàng
Em có còn giận dỗi với thời gian
Với sách vở, sân trường, bàn ghế gỗ
Nắng mùa hạ, làm tóc xưa, ngắn nhỉ?
Em đi xa để Phượng Vỹ bần thần
Con ngõ dài những hò hẹn dưới trăng
Em khép mắt cho nụ hôn ở lại
Tay anh run, ôm em, em cảm thấy
Đã chặt chưa? Cho anh xích gần thêm
Lại nụ hôn nữa, lần này lâu hơn
Hai ta đắm đuối, làm trăng e thẹn
Trong lòng anh,còn nguyên sự trọn ven
Khi cuộc đời cứ đưa đẩy, tàn phai
Những người trẻ, thường là khi yêu ai
Dễ bị lung lạc, rồi mất phương hướng
Tình yêu là điều gì đó, vô lượng
Trái cấm khi ăn, mắc nợ ngàn đời
Hạ đến Hạ đi để lại bao người
Dở dang những vần thơ em viết tiếp
Có ai chia tay mà chưa từng khóc?
Em trả cho anh, nhức nhối mùa thi
Những con đường rợp tán phượng, chở che
Có nón lá, nghiêng nghiêng, nhỏ... yêu dấu!
Xa lắm rồi, người ta giờ... hư ảo
Em về làm nội, ngoại, nhớ gì chăng?
Phút mềm lòng xưa, chẳng thể tơ vương
Bận lòng chi? mong manh và dễ vỡ