MỘT SÁNG MIỀN HẠ

hoa nở dịu dàng ngày mở cánh hồng tươi gió rong chơi đuổi theo đàn mây trắng con sông êm đềm xuôi dòng im lặng nắng non xanh, bằng lăng tím môi chờ sớm hạ mơ màng như cô gái ngây thơ đưa mắt tư tình làm tim ta mắc cỡ bất chợt trong lòng rộn ràng nỗi nhớ đêm hoàng lan, căn gác nhỏ, môi người sáng hạ vàng, hoa nắng vỡ trên môi ngồi cà phê một mình tự tình với gió lòng bâng khuâng, nơi phương trời xa đó người có còn sót chút nhớ nhung ta thả hồn hoang vào giấc mơ mùa xa thương một thuở ánh trăng rằm lấp lánh bờ viễn xứ một phương trời ảo ảnh khát vọng tầm xuân như làn khói đốt đồng
Tác giả: HỒ TRỮSố bài thơ: [1]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

BUÂNG QUƠ

Nuốt lệ lá nắng hờn xuyên qua tóc. Vóc một bầu thủy ngọc trả đời vay. Mai hỏi mốt tháng ngày bao nhiêu tuổi ?. Chiếc áo ... [Đọc thêm...]

TÌNH DẠI KHỜ

Đã trót dại yêu lầm người bạc nghĩa. Vết thương lòng thấm thía mãi khôn nguôi. Bầu trời đen giăng kín cả cuộc đời. ... [Đọc thêm...]

GƯƠNG KHÔNG BÓNG

Nếu như bây giờ em khóc có được không. Có bị tính thêm một lần thương nhớ. Có bị kêu thêm một lần dang dở. Bao ngày qua ... [Đọc thêm...]

VỮNG VÀNG

Ta đơn độc giòng đời nghiệt ngã. Ngẩn cao đầu nợ trả đã xong. Dù cho xót dạ đau lòng. Tình xưa nghĩa cũ chẳng mong nỗi ... [Đọc thêm...]

MÙA ĐÔNG KHÔNG LẠNH

TÁC GIẢ NGUYỄN TẤN THANH. Đông đã về em nhớ mặc thêm áo. Choàng khăn cổ kín thân vào biết không. Trời chuyển mùa se ... [Đọc thêm...]

NGHỊCHTỬ

Chuông chùa trống đổ mõ hồi lâu. Thầy cùng phật tử thiền môn cầu. Giáo phận niệm lời kinh sử có. Trang nghiêm chiết vận ... [Đọc thêm...]

CHUYỆN TÌNH MÌNH

Chuyện tình mình đẹp quá phải không anh. Như mây trắng giữa trời xanh bát ngát. Như hoa thắm đắm mình trong gió mát. ... [Đọc thêm...]