MUỘN MÀNG
thơ Nguyễn Thành
Yêu nhau lúc tuổi còn xanh
Bây giờ tóc bạc chẳng thành được đôi
Đường đời em rẽ bỏ tôi
Bây giờ khóc ướt bờ môi làm gì.
Ngày xưa đã chẳng tiếc chi
Vội vàng em bước ra đi theo người
Vu quy rộn rã tiếng cười
Đâu hay tôi chịu một đời đắng cay.
Bây giờ hết đắm hết say
Thân tàn ma dại em quay trở về
Tìm tôi mong nối lời thề
Nào ngờ cách biệt sơn khê lâu rồi.
Từ ngày tình ấy phai phôi
Người xưa cũng đã về nơi suối vàng
Chỉ vì đắm chuyến đò ngang
Nên đà thác giữa muôn ngàn đớn đau.
Oán sầu gửi dưới sông sâu
Trăm năm vẫn vẹn một câu chung tình...!!!