NGHỊCH CẢNH
Mốt nọ rồi ai phải lấy chồng
Ta về góp lại khoảng trời đông
Nàng vui cũng bởi tình luôn thắm
Tớ khổ là do phận chẳng hồng
Tiếc buổi tương phùng trao ước hẹn
Thương giờ cách biệt phủi chờ trông
Dù cho hết được kề chung bóng
Vẫn nguyện đời em được ấm nồng.
Nhắc nữa mà chi chữ vợ chồng
Xin người hãy cố gởi vào đông
Cành khô khó mộng ngày xanh thắm
Phận mỏng đừng mơ buổi đượm nồng
Bậu nỡ chôn vùi câu ước hẹn
Ta đành phả lấp nỗi chờ mong
Đừng than trách dẫu đời đôi bóng
Cũng bởi vì duyên sớm nhạt hồng!