NGHIỆP ĐỜI
( Một thời đẻ nhớ)
Đã bao lần đứng trong ngõ xóm
Mắt thẹn thùng ngó trộm nhìn em
Cô gái quê nhẹ nhàng ưa ngắm
Má núm đồng tiền mắt sáng bồ câu
Anh dục mẹ mang cơi trầu sang hỏi
Em trốn tìm anh có gặp được đâu
Ngày đi xa anh sang ở thật lâu
Ngồi đợi em nhờ duyên trời nối lại
Anh cứ đi đi em sẽ đợi
Cuộc chiến này khốc liệt lắm anh ơi
Xốc ba lô anh lên đường ra trận
Mười năm sau anh mới trở về
Dân làng biết đến nhà anh chật cứng
Anh nhìn hoài sao chẳng thấy em đâu
Chỉ thấy tiếng chuông chùa vọng lại
Mẹ nhìn anh thở ngắn thở dài
Nghe mẹ kể em chờ anh lâu lắm
bao nhiêu người muốn ngỏ ý cầu hôn
Giũa lúc đó tin anh mất tích
Giấy báo về thôn anh chết trận rồi
Không nghe ai em khấn phật cầu trời
Rồi lặng lẽ lên chùa ở hắn
Ít ai còn để ý đến em
Nay con về cứ lên chùa gặp
Bảo nó về làm vợ con thôi
Em lặng im chẳng nói lời nào
Chỉ biết khóc ,cúi đầu xin lỗi
Anh về đi em xin cáo lỗi
Ở lại đây cầu phúc cho anh
Nhủ ngày xưa tin anh mất tích
Em cầu hoài phật cũng giúp em
Trả anh yêu trở về với mẹ
Còn bảo em ở lại với chùa
Đầu xuống tóc miệng na mô đà phật
Thanh nghiệp rồi sao trở lại được anh
Anh về đi còn em ở lại
Nghiệp trần ai khổ ải cam lai
Em đi tu còn anh lấy vợ
Có gì đâu cũng là lẽ thường tình
Anh về đi về đi với mẹ
Có cháu con ấm cửa ấm nhà
Đời là thế thôi đành phải thế
Có gì đâu cũng là lẽ thường tinh
22122013 ! Thanh Damj