NHỚ NGƯỜI DƯNG

Đêm về lại nhớ người dưng Để tim thao thức trên từng phút giây Đường kim hồ báo đã đầy Mười hai giờ chỉ còn đây một mình Ánh đèn rọi tỏa lung linh Sáng soi cảnh phố yên bình lạ thay Còn em mình ở nơi này Vương lòng cô quạnh người hay chốn nào Thì thầm ngước hỏi ánh sao Tình yêu cứ phải lệ trào hoen mi Thà như con gió đan ghì Quyện cùng mây trắng bay đi xa mờ Không còn nỗi nhớ vu vơ Khát khao cháy bỏng đợi chờ nữa đâu.
Tác giả: HOA NẮNGSố bài thơ: [117]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

THƯƠNG NHỚ AI

TG CUU LUONG VAN. Một người con gái có nét buồn sâu thẳm. Ngồi đêm khuya lòng tưởng nhớ đến ai. Nhìn sao đêm với ánh ... [Đọc thêm...]

VẾT CỨA

Một vết cứa hằn sâu trong da thịt. nhức nhối đau hoài chưa kịp liền da. Lại thêm rồi một lần nữa lòng ta. Tận sâu thẳm ... [Đọc thêm...]

NẾU EM KHÔNG VỀ

Hương Giang. Nếu em không về anh có buồn không. Hoa sưa trắng mãi trắng trời Hà Nội. Cánh mỏng manh cứ nghiêng chao vời ... [Đọc thêm...]

MỘT THOÁNG THÁNG BA

Tháng ba về nắng vàng như ướp mật. Xuân phớt hồng cho trời đất xanh tươi. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 02032016. [Đọc thêm...]

THAY LỜI MẸ ĐỐP

Thơ Đặng Vương Hưng. Sắp đến ngày hội làng ta. Nhà cháu đánh tiếng gọi là lời rao. Mõ kêu năm nảo năm nao. Chửi cha bới ... [Đọc thêm...]

SƯƠNG VÀ XUÂN

Sắc xuân chỉ có một màu. Xanh trong thương nhớ ngọt ngào vấn vương. Lãng tử Nguyễn thảo. [Đọc thêm...]

LỜI THỈNH CẦU

lời người cha xấu số. Nếu ngày mai Ba về với ông bà. Con đừng khócLệ nhòa khi đưa tiển. Đừng điếu văn đừng vòng hoa ... [Đọc thêm...]

DUYÊNPHẬN

Thế là tan một cuộc tình. Sông Tương giăng lốichúng mình chia đôi. Ngày xưa nặng nghĩa thề bồi. Trầu cau buộc sợi chỉ ... [Đọc thêm...]