NỞ ƠI GIẬY CON MÀY ĐI
Bố mày là “quần chúng” đây
Sao mày lại chửi bố mày hả con.
Ai đội mưa nắng đạn bom
Nuôi con khôn lớn cho con học hành
Được bằng tiến sĩ thành danh
Cho con nở mặt bằng anh bằng người.
Ai xây đất nước đẹp tươi
Cho con sung sướng gấp mười mẹ cha.
Thế mà con ngoạc mồm ra
Chửi cha chửi mẹ toàn là đồ ngu
“Đám” người thất học thiên thu
“Không hiểu dì cả” về từ với ngôn.
Vừa mới chui ra khỏi L
Đã chửi L thối - là con hay người?
Chữ thầy lại trả thầy rồi
Vô ơn quá đáng, khinh người như rơm.
Biết vậy ngày xưa đem cơm
Đổ cho chó vẫn còn hơn nuôi mày.
Đồng bọc, đồng bào với mày
Mày gọi là “đám” tỏ đầy miệt khinh
Bác Hồ còn gọi dân mình
“Đồng bào, đồng chí” thân tình mến yêu
Phải tát cho mày mỏ vêu
Cho hết cái tính tự kiêu của mày.
Đổi mới cái kiểu dả cầy
Hai mươi năm nghĩ từng này thôi ư
Làm tiếng Việt toàn những từ
Kặc dái lộn bậy vù vù bay ra.
Phải đánh vần được thưa cha
Cha đừng cải cách đọc ra dái buồi.
Viết ngắn được chút ít thôi
Đánh vần sai hết chữ thời ra chi.
Tất cả sách cũ vứt đi
Toàn dân học lại dễ dì đâu cha
Văn bằng, bảng biểu cũng là
Phải thay đổi hết - tiền là giấy ư
Thế mà kêu tiết kiệm ư
Khâu miệng cha lại mới dư nhiều tiền.
Dân mới bớt nhục mọi niềm
Nước mình có giáo giở điên giở khùng.
Bác Trọng nghe rõ hay không
Bác nêu “học và làm việc theo gương Bác Hồ” nó không học này.
Chí phèo từ xưa đến nay
Chửi cả làng Vũ khi say thôi mà
Nay nó có say đâu ta
Nó chửi tất cả dân ta kia kìa.
Nó bảo “không biết dì” kìa
Bôi nhọ dân Việt thế kia còn dì
Tống nó vào nhà thương đi
Kẻo nhục quốc thể bởi vì giáo ngu.
Bác Phúc biết rõ cải ngu
Không kí quyết đinh lu bù đổi thay
Cũng may cho dân nước này
Không mất công của vì thầy giáo hâm.
Nhưng bác phải ra tay dần
Cái con phạm pháp chửi dân ngu kìa
Súc phạm danh dự dân kìa
Không trị tội nó mai kia sủa càn
Lòng tin với đảng cũng tan
Bởi nuôi cái loại lăng loàn chửi dân.
Chí ơi mày chết yên thân
Con mày dẩu mỏ chửi dân kia kìa.
Nở ơi giậy con mày kìa
Có học thất đức thế kia còn dì.
Nòi mày sủa bậy hơn ky
Càng học lại càng ngu dì mà ngu.