PHÚC BẤT TRÙNG LAI
Ngày qua ngày vẫn từng ấy thời gian
Sáng đến cơ quan chiều vội vàng cơm nước
Chút riêng tư trong tâm hồn có được
Tối lên phây là lúc trải thơ buồn
Cuộc sống này chẳng giống một cái khuôn
Khi sinh thời ta thường luôn thẳng thắn
Vào đường yêu đã uống sầu cay đắng
Bước đường đời làm bạn với khổ đau
Ngày nối ngày dần nhích đến vực sâu
Để kiếp chơi vơi giữa mầu tàn hoang hoải
Xoá một đời tháng năm hờn tủi mãi
Con tạo xoay vần lại phúc bất trùng lai