PHƯỢNG BUỒN
(Nhớ ngày xưa quá đi)
Hè về cánh phượng bay bay
Gợi bao nổi nhớ những ngày còn thơ
Bên nhau mình học i tờ
Tuổi thơ vụng dại bây giờ đã xa
Phượng hồng rực đỏ cành hoa
Trường xưa lớp củ vẩn là còn đây
Liu khiu mảnh khảnh dáng gầy
Vẩn đôi mắt sáng của thầy thân yêu
Tóc xanh giờ đã bạc nhiều
Ngỡ như bụi phấn những chiều thầy ơi
Gian lao vất vã một đời
Mà sao thầy vẩn không lời thở than
Ve sầu não ruột kêu vang
Nhặt từng cánh phượng bẽ bàng rớt rơi
Bạn xưa giờ đã xa rồi
Người còn người mất chơi vơi phương nào
Gió chiều thổi nhẹ lao xao
Chợt nghe tìm thức dâng trào trong tôi
Cô đơn đứng lặng bồi hồi
Bao nhiêu kỹ niệm phai phôi chợt về
Phượng hồng đỏ thắm đê mê
Mà sao vẩn thấy não nề vì đâu
Con ve cất tiếng gọi sầu
Trường xưa còn đó người đâu phương nào
Phượng buồn cho mắt xanh xao
Cho bao nổi nhớ thấm vào hồn tôi.
(Giotbuon Khongten-Tháng 062015)