QUÊN ANH ĐI
Tôi không cần anh đến thương hại
Chút tình yêu vương trải lòng đau
Thà tôi nhận đón chữ sầu
Quạnh cô đơn bóng canh thâu chỉ mình
Tôi luôn biết tình tôi sầu muộn
Đến với anh vết xước còn nguyên
Tôi mơ tôi mộng hão huyền
Mà tôi đâu biết tình riêng anh còn
Anh nhắc tới làm tôi đau nhói
Muốn lệ tràn chảy gói trôi đi
Ứa nghẹn cho kẻ khờ chi
Tôi rơi nước mắt là vì người dưng
Anh chưa từng coi tôi quan trọng
Vẫn lo sợ mình bị tổn thương
Anh bảo sao.. tình vấn vương
Để nên chồng vợ uyên ương cả đời
Tui hụt hững chơi vơi khôn tả
Một tuổi xuân vất vả chữ duyên
Gặp anh ngỡ tưởng mạn thuyền
Neo về bến đậu chim quyên ấm nồng
Nay tôi biết trông mong vô nghĩa
Nằm suy nghĩ nhiều thứ trong đêm
Bỏ đi giây phút ngọt mền
Anh đã gửi tặng về bên nắng hồng