SONG THÂT LUC BAC
Tác giả DUNG BUI
Mười ba tuổi tôi không còn mẹ
Ở với Ba gà trống nuôi con
Thương Ba ngày tháng mỏi mòn
Làn da nám cháy nắng non không sờn
Sống vui vẻ thiệt hơn không tính
Lòng nhân từ không nịnh không tham
Chỉ lo chí thú việc làm
Để thay cho mẹ chịu cam khổ nhiều
Đời bất hạnh con yêu Ba lắm
Những đêm về lệ thắm buồn rơi
Đêm khuya nhìn ánh sao trời
Gió lùa khoảng lặng Ba ơi con buồn
Ba đi vắng bao mùa lá rụng
Con của Ba tóc cũng ngã màu
Con đường hoạn lộ trước sau
Lòng con vẫn giữ sắc màu thời gian
Con đơn lẻ một mình một cõi
Không còn ai thăm hỏi tình thân
Nhớ Ba ngày tháng vô ngầng
Con sao quên được lòng nhân của người
Lời Ba dạy thói hư tật xấu
Lo cho con phấn đấu học hành
Dù con không đạt thành danh
Nhưng con cũng đã công thành đó Ba
Nhờ phúc ân ông bà ngày trước
Đất vun trồng cây được nỡ hoa
Ơn dày nghĩa mẹ công cha
Bức tranh tuyệt tác như là núi sông
Trái chín rồi Ba không được hưởng
Để dành phần thụ hưởng cháu con
Ba đi mãi mãi không còn
Thời gian vẫn sống người con tôn thờ !!
( Nhà thơ nông dân được một cháu hiểu về tôi phong tặng
nhân mùa sinh của tôi - mùa Ngưu Lang - Chức Nữ )