THỜI GIAN ĐỜI NGƯỜI
Đời người sống được mấy mươi năm
Phải chịu bao nhiêu khó với khăn
Ngọt, đắng, chua, cay ai hiểu hết
Thời gian vẫn cứ chạy bình chân!
Từ khi có mặt, đời vui sống
Hạnh phúc, bình yên, biết ghét yêu
Tự tại, vô tư NGƯỜI thích chứ
Hai mươi tuổi vẫn được cưng chiều!
Sau rồi bước tiếp đến bờ đây
Sức ấy như TRÂU phải biết cày
Khổ tứ, lao tâm lo gánh vác
Gia đình, sự nghiệp xiết thân này!
Vậy đấy về hưu hết thật rồi
Vui lòng giữ cửa, giữ nhà thôi
Vui cùng chú CÚN ngồi trông ngõ
Phận bọt, cao sang cũng hết thời!
Chẳng thế mà rồi nhăn giống KHỈ
Than ôi bệnh tật nó hành cho
Thân tàn, chẳng mấy, Nam tào chấm
Một kiếp! Thời gian có đợi chờ!