VẪN MỘT TÌNH XUÂN
Thơ hoạ nguyên vận
Trời biêng biếc ánh dương trải lạ
Hoàng hôn tàn tím thả vòm mây
Em qua về bến sông này
Bằng Lăng soi bóng hồn ngây chưa về
Bước chân cũ khơi lòng tim bỏng
Anh nồng nàn tựa bóng Hạ xưa
Hoa Xoan vừa trút hương thừa
Chờ anh em vẫn còn chưa xa làng
Mơ chẳng trọn dở dang mãi đợi
Ngàn gieo neo buông gửi Đông mờ
Tìm về từ những vần thơ
Giấu trong bóng ấy bên bờ thẳm sâu
Con nước xoáy giục lòng cứ ngỡ
Bàn tay anh vẫn nợ tóc mềm
Dòng đời em thấy dịu êm
Người đi bỏ lại bên thềm nhớ xuân.
PHỐ CÓ CÒN XUÂN
Thơ Hải Nguyễn Hải
Phố hun hút trải dài đến lạ
Chiều nắng tàn lũa cả chân mây
Ai xuôi bến Hạ hôm này
Níu chùm hoa phượng cho say quãng về
Tình thuở ấy đam mê cháy bỏng
Em tóc thề đổ bóng đường xưa
Về đây hứng vạt sương thừa
Say mềm hương bưởi lặng đưa xóm làng
Giấc chưa chín đài trang vẫn đợi
Mộng trầu cau lệ gối trăng mờ
Bên lòng khắc mãi lời thơ
Thềm loan cạn nhớ khạo khờ mắt nhau
Tiễn nàng Cúc thay màu cứ ngỡ
Xuân vẫn xanh để thớ môi mềm
Phố chiều ai níu tình em
Về say giấc mộng bên thềm tiễn xuân.