VẾT THƯƠNG LÒNG KHÔNG PHAI
Ngày xưa,lúc vừa mới quen em,
Anh thề thốt là sẽ nên duyên,...
Với em,anh chẳng còn ai khác,
Lời hứa năm xưa,anh vội quên!
Đứa con riêng nhỏ hơn thằng Út,
Chỉ tròn vài tháng hoặc hơn chút,
Nghĩa là anh ngoại tình từ lâu,
Tội nghiệp thằng con riêng côi cút!
Em biết vì nó đi kiếm anh,
Bảo mẹ nó vừa mất đêm rằm,
Trăn trối bảo con đi tìm bố,
Bố bảo bọc con đến trưởng thành!
Lúc đó chỉ có em ở nhà,
Thằng Út đi học,anh đi xa,
Nó nói ra,em thật chưng hững,
Nhìn mặt đúng là con giống ba!
Dù sao nó cũng là con anh,
Máu mũ chồng,nỡ bỏ sao đành.
Em lén anh thuê phòng nó ở,
Cho tiền để nó học nên danh!
Anh có biết là em rất đau,
Khi anh đã lừa dối em sâu,
Vết thương lòng không lành được nữa,
Em lặng im với vạn nỗi sầu!
Thơ Trần Thanh Việt;2542019