VƯƠNG KỈ NIỆM BUỒN

Kỉ niệm ngày xưa hằn đó Chằm lên lối nhỏ thưa người Để nắng chiều thu vàng võ Soi màu lá chẳng còn tươi Gió vẫn liên hồi thổi lại Hận khi chót dại yêu rồi Tìm đâu nụ cười diệu ái Xua lòng trống trải tình côi Tiếng nhạn lưng trời kêu nhớ Còn đâu một thuở thương thầm Cả mối tình thâm rạn vỡ Nay nhìn bến lở trầm ngâm Đàn khai nốt trầm nhạc cũ Dần tan nỗi khổ quên buồn Trời cao mãi còn tinh tú Gạt sầu ngăn lệ đừng tuôn.
Tác giả: BÍNH NGUYỄNSố bài thơ: [5]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

EM HỎI ANH

Hà Nội mùa này nhiều nắng không anh. Em hỏi vậy vì trong này đầy nắng. Nhớ thương anh dáng người cao mảnh khảnh. Gió ... [Đọc thêm...]

TIẾNG GỌI TRẺ THƠ

Tay bế em mắt nhìn ra ngoài ngõ. Ngóng mẹ về mà mãi chẳng thấy đâu. Mắt đứa chị hằn rõ nét thương đau. Giờ phải sao chị ... [Đọc thêm...]

NGÀY MỚI

Sáng nay vạn vật thật vui sao. Mấy chú chim non bên cửa cao. [Đọc thêm...]

SANG SÔNG

Tôi hiểu rồi đây em sẽ xa tôi. Cất bước sang sông em theo chồng. Đầu thu hay cuối mùa đông. Bên người có ánh trăng đèn ... [Đọc thêm...]

NIỀM RIÊNG XUÂN

Tiễn cái rét giá băng mùa đông cũ. Với tay níu vội một cánh mai vàng. Giấu chút riêng mang... vùi mùa băng giá. Nợ tình ... [Đọc thêm...]

CẦU VỒNG GÃY

Mải mê theo sắc cầu vồng. Quay về cải đã lên ngồng trổ hoa. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 01022016. [Đọc thêm...]

NỖI NIỀM

ThơThụy Phương. Ngẩn ngơ mãi bên bài học mới. Bâng khuâng buồn chờ đợi bơ vơ. Ghìm tâm tĩnh trí ru khờ. Đông sang hoa ... [Đọc thêm...]

GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG

Chiều mùa đông nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai. Gió bấc lạnh hay lòng ai hoang vắng. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 27122015. [Đọc thêm...]