XÓT ĐAU CẢNH ĐỜI
-----------------------------
( Thơ Minh Khang )
Tết về tựa cửa ngóng trông
Cha đâu còn nữa Mẹ bồng em thơ
Cảnh nghèo đói rách xác xơ
Phên thưa chiếu mỏng ngóng chờ nắng xuân
Tủi thân ngơ ngẩn...tần ngần
Chỉ thèm bát cháo chẳng cần tết đâu
Đói cơm áo rách đã lâu
Nuôi em cạn sữa Mẹ đau ốm nằm
Ngoài trời gió rét căm căm
Bếp tàn hơi ấm... lặng thầm rét run
Trời xuân mây xám mưa phùn
Nhà tranh dột nát nhão bùn nhớp nhơ
Bản làng nghèo đói xác xơ
Thương nhau cũng phải làm ngơ...liếc tròng
Mút tay bụng đói thèm mong
Người qua kẻ lại mủi lòng xót thương...
Tuyết sương phủ trắng đồi nương
Xa xôi nơi ấy vấn vương tình đời
Hỏi sao khổ vậy hỡi trời
Chắp tay cầu khấn thương nơi đói nghèo
Vùng cao heo hút cheo leo
Xác mang hồn nặng phải theo thế thời
Tình dân luôn mãi sáng ngời
Chung tay giúp đỡ đất trời... bản xa
----------------------