XUÂN GẦY GIẤC NGỦ ĐIÊU LINH
PHÒNG KHÔNG CÔ QUẠNH MỘT MÌNH ĐÈN SOI
XUÂN đã hết và tình cũng biệt
GẦY xác thân ai biết phận buồn
GIẤC nồng chẳng được sẻ suôn
NGỦ đâu yên giấc lệ tuôn hàng hàng
ĐIÊU là nỗi lòng mang sầu kín
LINH những khi trực diện mơ cầu
PHÒNG không một bóng đêm thâu
KHÔNG người tay gối tựa đầu kề bên
CÔ đơn sống nơi miền đất lạnh
QUẠNH quẽ thân ta lánh mọi người
MỘT lần chót lỡ lầm thôi
MÌNH ôm tình đắng để rồi xác xơ
ĐÈN ngọn tỏ lu mờ như tắt
SOI khoảng không héo hắt vô hình
PHÒNG KHÔNG CÔ QUẠNH MỘT MÌNH ĐÈN SOI.