BÂNG KHUÂNG

Thơ Anh Trương Thi Tôi đi quá nửa đường yêu Ngọt bùi cay đắng ghé chiều hoàng hôn Biết đâu là dại là khôn Mòn đêm thao thức đường còn bao xa Nụ cười đã héo nét hoa Tóc thêm sợi bạc làn da đồi mồi Mà sao lòng dạ rối bời Giấc mơ trôi dạt nổi trôi chẳng dừng Bước chân đi đã ngập ngừng Vẫn còn khao khát nửa chừng mùa xuân Mà lòng còn đó bâng khuâng Nửa đêm tỉnh giấc lâng lâng nhớ về Muốn mình về với chân quê Ngây thơ trong trắng đường đê vui đùa Nhớ tuổi khờ dại thuở xưa Trong vòng tay mẹ như chưa vào đời
Tác giả: ANH TRƯƠNG THISố bài thơ: [9]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

CÒN ĐÂU KHÚC CUỐI

Xưa lạc lối biển mênh mang sóng vỗ. Cuộc Tình Buồn thăm thẳm sóng Khơi Xa. Khi trở về với tiếng sóng ngân nga. Bóng bất ... [Đọc thêm...]

TRỐNG VẮNG

Những khi buồn ta chỉ ngồi im lặng. Đưa mắt nhìn vào xa vắng mênh mông. Biết tìm đâu được một khoảng trời hồng. Cho ... [Đọc thêm...]

HỎI TRĂNG

Trăng đêm lúc tỏ lúc tàn. Làm thân phận gái vô vàn đắng cay. Chị Hằng nào có đâu hay. Đời người nữ khách loay hoay bụi ... [Đọc thêm...]

BA ME KHÔNG CON

Bút Chì D9 28042016. Mẹ vẫn đứng giữa mênh mông Trời Đất. [Đọc thêm...]

NỖI ĐAU

BỞI CHIẾN TRANH. hòa bình rồi qua mấy mươi năm. con của mẹ vẫn đi hoài nhạc biền biệt. ba bố con trở về có một. đứa trở ... [Đọc thêm...]

TƠ VƯƠNG

Có một người dạ cứ mãi thầm mơ. Khiến hồn ta tơ vương hoài bóng đợi. Có một người lỡ len vào cõi nhớ. Khiến con tim tan ... [Đọc thêm...]

THU CẢM

Bản chỉnh sửa mừng ngày NGVN 2018. Heo may cuộn nắng sân trường. Trời thu nhợt nhạt mây giăng,. Trống trường đếm bước ... [Đọc thêm...]

ĐƠN GIẢN

LÀMngười tốt thực ra đơn giản. NGƯỜIvới người sống để yêu nhau. [Đọc thêm...]