BAO GIỜ QUÊN ĐƯỢC NGƯỜI DƯNG

Có bao giờ ta quên được người dưng Vì khác họ nhưng đã từng quen biết Dấu thời gian in ấn dòng tha thiết Ở một thời da diết chớm hạ sang Tuổi học sinh trong ánh mắt rỡ ràng Là cửa sổ như mở đầu trang sách Giấu kín lòng chẳng bao giờ bọc bạch Vờ vu vơ rồi thầm trách với nhau Nhưng chí hướng luôn nuôi dưỡng ước ao Chung lý tưởng hợp nhau đến vô kể Trời sanh ta là để nhớ để thương Bởi người dưng mà vương vấn nhau hoài VÕ MINH NGỌC MỸ
Tác giả: VOMINHNGOCMYSố bài thơ: [8]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

BÂNG KHUÂNG

Người mang cả hương Ngọc Lan xuống phố. Thoáng ngỡ ngàng cây trổ nụ tương tư. --- Trần Kim Sơn ---. [Đọc thêm...]

SÓNG VỜI SÓNG XÔ

Mưa Sài Gòn đầu mùa thôi. Nước như trút hết lên đời lũ lam. Dập dềnh, cuồn cuộn, tràn lan. Phố thành sông máng, mênh ... [Đọc thêm...]

NỖI NHỚ NƠI XA

Đã ba năm rồi chúng mình yêu nhau. Tình yêu ấy nồng nàn và thắm thiết. Em yêu ơi ở nơi xa có biết. Trái tim này luôn ... [Đọc thêm...]

CHO ANH XIN

Bài thơ viết lại. Cho anh xin ánh mắt em. Anh gói cẩn thận, anh đem cất vào. Cất vào giữa trái tim đào. Để anh nhớ mãi ... [Đọc thêm...]

NHỚ MỘT THỜI

Nhớ một thời tuổi trẻ rất mộng mơ. Con đường nhỏ vẫn chờ nhau đi học. Cứ xấu hổ khi bạn bè trêu chọc. Tà áo xanh với ... [Đọc thêm...]

HÈ THƯƠNG NHỚ

Hè về anh lại nhớ hoài ai. Năm tháng chiến tranh đã kéo dài. Má thắm che khăn màu cỏ úa. Môi hồng vẫn sáng ánh tương ... [Đọc thêm...]

KHÔNG BIẾT BÂY BÂY GIỜ

THƠ TÌNH ĐỨC HẠNH. Không biết bây giờ anh ở đâu. Vọng trong sâu thẳm trái tim sầu. Anh đi.. cách biệt phương trời ấy. ... [Đọc thêm...]

CẦU QUÊ

Gập ghềnh một chiếc cầu quê. Bao năm gắn bó đi về qua đây. Người đi, người lại thấy gay,. Trong tim nghe đập thình ... [Đọc thêm...]