CÁT BỤI CUỘC ĐỜI
Canh khuya vắng nhịp thời gian chầm chậm
Kim đồng hồ lặng lẽ đếm từng giây
Ngẫm kiếp người theo tạo hóa vần xoay
Rời cõi tam... xuôi tay... thành cát bụi!
Một chữ si khiến con tim buốt nhói
Một chữ tham... tội lỗi khó quay đầu
Một chữ sân... sao tránh khỏi buồn đau
Dù biết vậy... vẫn vướng vào khó gỡ!
Theo phận số... đến nhân gian trả nợ
Nợ ân tình cha mẹ kiếp luân hồi
Nợ ba sinh chồng vợ mãi không vơi
Ai không trải vị đời cay mặn ngọt!
Nén nhịp thở... tiếng thời gian thánh thót
Phía mờ xa... vàng vọt ánh đèn khuya
Nửa cuộc đời... bao vất vả bộn bề
Vẫn tay trắng... nẻo về... thêm nuối tiếc!