CHÂN TÌNH
Long lanh giọt nước trong ngần
Mắt ai nhỏ lệ ướt vần thơ xưa
Niềm thương biết nói sao vừa
Để hồn thơ lẻ nắng mưa dãi dầu
Trách người chẳng lựa nông sâu
Gom thương gửi nhớ mái đầu bạc phơ
Dẫu cho vật đổi sao mờ
Trời tuôn bão tố tình thơ vẫn còn
Ân dày chất tựa núi non
Suối nguồn vẫn mãi mỏi mòn nhớ sông
Xa xăm một dải mây hồng
Bàn tay xoè hứng giọt đông cuối chiều
Phiên đời hỏi được bao nhiêu
Giá gương có phủ muôn điều ấm êm
Dùng dằng phận Sáo bên thềm
Bay đi chẳng đặng ở thêm rã rời
Biển tình giỡn sóng ngoài khơi
Còn mang kỷ niệm một thời bể dâu
Bàn chân so nhịp cơ cầu
Mộng thăm thẳm dưỡng hoài câu...chân tình.
Bài thơ của tỷ rất tuyệt , cảm xúc rất sâu lắng. Xin gửi bài cảm tác cùng thơ của tỷ nhé !!!
N G H Ĩ A T Ì N H
Yêu người một thuở trăng ngân
Nay theo tình mới lạc vần ái xưa
Nỗi đau đo đếm chẳng vừa
Cầu thương nửa nhịp trắng mưa dãi dầu
Tháng ngày vì nghĩa ân sâu
Chờ mong sương gió nhuộm đầu trắng phơ
Phận duyên nhạt ánh trăng mờ
Hỏi người xưa cũ tình thơ mất còn
Dẫu người xa khuất núi non
Bến xưa mãi đợi dầu mòn đá sông
Lửa yêu rực cháy tim hồng
Xóa đi băng giá mùa đông nắng chiều
Tình người góp nhặt bấy nhiêu
Hỏi rằng đủ dựng bao điều dịu êm
Mong ai về lại bên thềm
Thuyền xuôi bến đậu tình thêm chẳng rời
Dẫu rằng sóng gió trùng khơi
Trong tim kí ức một thời chẳng phai
Vững tin nhịp bước đường dài
Trăm năm vàng đá kề vai nghĩa tình.