CHIỀU TRÔNG
Chiều chiều lặng lẽ bên sông vắng
Thả thước hồn trôi khúc sầu giăng
Gió nhẹ vi vu cây xào xạc
Gợi bao ký ức ngỡ vĩnh hằng.
Năm nào con đò văng vẳng gọi
Chờ ai đứng mãi khúc sông soi.
Chiều chiều dần buông đẹp đến lạ
Bức hoạ tình ta tựa trăng soi.
Khoảng lặng không gian thôi dòng chảy
Hạnh phúc trào dâng tựa mây bay
Vai kề e ấp lòng ấm áp
Môi mềm má đỏ nét thơ ngây.
Cứ ngỡ cuộc tình này còn mãi
Ngờ đâu chiều buồn trông ngóng ai
Khúc sông con đò đâu vắng bóng
Để mãi ngóng trông chiều dần phai.
Chiều buồn cô quạnh hai dòng lệ
Đò đi câu nói cũng chẳng hề
Bỏ mặt một người chiều ngóng đợi
Xa xăm chỉ thấy sóng vỗ về.