CON RẮN
Mắc nọc chết liền
Đang cười rồi khóc như điên
Sa chân lở dại ưu phiền lắm đây
Mong đó hãy nghe
Đừng chạnh sương rỏ đọt tre
Rồi bỏ sen lại cùng phe với bùn.
Mánh mung con gái
Chớ dại làm càn
Ta thì lòng dạ một đàn
Sợ mai đó hận ta bàng hoàng đau
Rắn màu quyến rũ
Dẫn dụ con người
Thấy ta môi mắt hay cười
Biết đâu ta cũng thuở thời rắn kia.
Đêm khuya canh vắng
Xin dặn tấm lòng
Nhắm mắt lại ngủ cho xong
Gấu mà nỗi lửa khủng long cũng quì.
Quên đi con rắn
Nhỏ nhắn xinh xinh
Nghe lời người lạ hửu tình
Trăm năm họa chẳng thình lình trúng ai.