ĐẮNG CAY
Đêm buồn se sắt.
Đắng ngắt bờ môi.
Ánh trăng vừa khuất sau đồi.
Duyên tình đà lỡ, cắt đôi nỗi buồn...
Mưa rơi ướt áo.
Lảo đảo... tỉnh say.
Mộng vàng hai đứa chung tay.
Giờ đây đứt đoạn, đắng cay thêm nhiều..
Cô liêu một cõi.
Có nói được gì.
Người đành dứt áo ra đi.
Để ta lỡ nhịp xuân thì... bởi đâu ?
Một câu chẳng nói.
Tiếng gọi dẫu thầm.
Sao người lại lỡ lặng câm.
Bỏ ta ở lại... ôm chầm nỗi đau...
Mưa mau chẳng thấm.
Đêm đêm cất tiếng thở dài.
Ngày mai chẳng biết tương lai thế nào...
Lao đao tình lỡ.
Dang dở tìm nhau.
Có thương mới có u sầu.
Nào đâu dễ kiếm được câu chung tình...