ĐƠN PHƯƠNG
Cố gọi niềm vui dậy
Đã ngủ quên hai ngày
Nỗi buồn còn ở lại
Thức trắng với đêm nay
Em treo dáng kiều ngọc
Vào ký ức của anh
Quá khứ ròng rã khóc
Ướt hết ngọn cỏ xanh
Mọc thành cây si lớn
Giữa một thảm buồn vương
Cảm xúc ôi đau đớn
Đột quỵ quả tim hường
Yêu xa như cánh chim
Lượn giữa trời giông bão
Mịt mù mãi đi tìm
Tuyệt vọng trong hư ảo
Đơn phương thế thôi à
Bắt được cái nhìn liếc
Đem bỏ vào mơ hoa
Vẩn vơ trong đoạn tuyệt
Tôi ví em như trời
Và tôi là biển khơi
Gào thét sự tức giận
Vì chả nói thành lời.
Tác giả Quang Nguyễn