EM LÀM BÀ NỘI CHÁU ANH ĐƯỢC KHÔNG
( mong mọi người đọc hết....bài thơ..đừng ném đá...tội nghiệp)
Anh, người đàn ông tuổi đã....xế chiều...
Vợ anh mất, khi tóc vẫn...còn xanh....
Anh nguyện ở vậy, nuôi con khôn lớn....
Không còn nghỉ đến chuyện...yêu đương...
Anh lo cho con.... yên bề gia thất...
Rồi một ngày đứa cháu gọi...Ông ơi...!
Ông giật mình...nhìn về phía cháu...
Vuốt tóc xanh...mà tóc bạc....nghẹn lòng....
Rồi một ngày duyên phận..đẩy đưa...
Trời khiến xui..cho đôi mình gặp gỡ...
Anh không nói...chỉ nhìn..bằng ánh mắt..
Tôi thẹn thùng...ngó nơi khác...làm thinh....
So với anh tôi còn rất.... nhỏ tuổi.....
Anh hơn tôi tới tận....hai mươi....
Anh à...mình...mình...có...có..
....Có đến với nhau....được hay không...?
Và tình yêu đó...có kết quả không...?
Bao đêm qua tôi thao thức..nghỉ suy...
Mối quan hệ này thực sự...là nghiêm túc...!
Vì tôi cũng từng lỡ.....một chuyến đò....
Nên tôi ngại....mình đi thêm bước nữa.......!?
Nhưng tình yêu nào đâu..có lỗi...
Lỗi...do duyên nợ...phải không anh....?
Hay do lỗi...ông trời đang sắp đặt...
Là phải thế....anh ơi...là phải thế....!
Rồi tôi nghỉ...cháu anh gọi bằng bà....
Ôi trời...! tôi ngại ngùng chết mất thôi....
Tôi sẽ cố gắng...quen dần với điều đó...
Vì tình yêu..tôi không sợ...điều gì....!
Tuổi xế chiều cần lắm...một tình yêu...
Tình yêu tuổi già...lắm điều san sẻ...
Chăm sóc cho nhau..khi...khi.... cần thiết..
Tri kỉ của nhau...là mãn nguyện rồi....
Kể cho nhau....chuyện mình lúc trẻ...
Ôn lại chuyện đời...cho hết thời gian...
Cùng ngắm hoàng hôn...đón trăng già....
Vì con cháu..có đồng điệu cùng mình đâu....!
Người đời ơi...đừng chê bai nhé...!
Đừng vội cười...đừng vội....mỉa mai....
Vì bảy mươi chưa....gọi là lành...
Mỗi lần dẫm nước,mỗi lần chặc chân......
Ảnh....tác giả....