HOA TRINH NỮ

Hãy tư duy qua góc nhìn rất thật Để phân ngôi cho cái đẹp phong thần Lá đối nhau những đường nét thanh tân Mà lạc lỏng giữa vô cùng thế sự Tên để gọi xưa nay là trinh nữ Có lẽ là hư cấu của văn chương Mà tựu trung ý nghĩa của vô thường Lá mắc cỡ tự tình duyên của nó Cũng liệt vào một cấp tầng cây cỏ Nhưng chút gì trong ấy rất tơ hoa Mầu hồng môi tròn trĩnh nhụy chan hòa Mầu vàng nhạt đã liễu mành nghệ thuật.
Tác giả: NGUYỄN THỊ THUẦNSố bài thơ: [23]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

MONG EM LUÔN NỞ NỤ CƯỜI

Thôi em nhé giữa hai mình không nợ. Mộng duyên tình lỡ dỡ nặng hồn đau. Gặp nhau chi để tim anh bỡ ngỡ. Khoảng cách dài ... [Đọc thêm...]

TƠ VƯƠNG

ĐƯỜNG tình ái ngỡ như thảm trải. XƯA đến giờ cứ mải miết đi. LỐI quen chân bước.. vu vi. CŨ rồi nào biết bởi ... [Đọc thêm...]

HÀ NỘI MÙA HOA SƯA

Hà Nội mùa này đã có hoa sưa. Mùa xuân mới khi chiều mưa lất phất. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 15052017. [Đọc thêm...]

ÁO DÀI VÀ EM

Chiều nào em đi lối qua đây. Áo dài xanh đỏ gió bay bay. Dáng thon tóc mượt như dòng suối. Da trắng mi cong thật mỹ ... [Đọc thêm...]

ĐỜI TÔI

TgNguyễn Trọng Hưng. Tên tôi làNguyễn trọng Hưng. Một thời lam lũ nơi chốn rừng sâu. Hằng ngày uống rượu giải sầu. Biết ... [Đọc thêm...]

VỊ ĐẮNG TÌNH YÊU

Ôi trái đắngtrái tình yêu thật đắng. Biết nói gì khi đã lỡ yêu ai. Nỗi nhớ thương.lòng cứ mãi u hoài. Ta ngơ ngác những ... [Đọc thêm...]

NGƯỜI DƯNG

Anh chẳng dám gọi em Người dưng. Bởi hằng đêm vẫn dỗ tim đừng khóc. Chạnh lòng thấy hồn ta đang lăn lóc. Đã bao lần ... [Đọc thêm...]

NỢ DUYÊN CHẲNG TRỌN

Duyên mình không nợ. Nên lỡ đời nhau. Hương yêu giờ đã bạc màu. Để đau để xót nghẹn ngào tình tan. Mộng vàng chẳng ... [Đọc thêm...]