KHOANG LĂNG
Ta lặng ngắm cành hoa trong gió chướng
Lặng nhìn em áo trắng vẫn tung bay
Buổi hoàng hôn lặng tím nỗi u hoài
Như đông tới lặng sầu buông tuyết phủ
Bầy dơi tránh lạnh lùng im lặng ngủ
Bất cần đời có lặng những phong ba
Để lặng yên khi kỷ niệm phai nhòa
Còn chút nhớ ta âm thầm lặng níu
Đêm vắng lặng Quỳnh Hoa buồn rã rệu
Phố ngày xưa lặng hứng giọt sương rơi
Ngọn đèn đêm lặng hắt nỗi mong chờ
Cung đàn trỗi tình ca giờ nín lặng
Đời lẳng lặng trôi buồn nên quá ngắn
Tình lặng câm thì cạn tỏ làm sao
Để tình nhân lặng biệt ở phương nào
Theo ngày tháng một mình ta lặng lẽ !