KHÓC TÌNH
Tác giảDiệu Thảo
Đông này người khóc trong lòng
Xuân sang hẹn ước _Nấm mồ cô đơn.
Hoa Viên nghĩa Vợ tình Chồng
Bỏ quyên lạc lõng bơ vơ lạnh lùng.
Khóc cho kẻ ở người đi
Ba năm người khóc những gì trong tâm.
Người ơi người sợ cô đơn
Kiếm tình mau lẹ lấp đầy hố sâu.
Than ôi! Cái nghiệp luân hồi
Buông hình bắt bóng bỏ quyên tình người.
Cuộc đời như chiếc lá rơi
Trông lên núi nọ nhìn về núi kia.
Trăm năm bia đá thì mòn
Nghìn năm bia miệng hãy còn nơi đây.
Người thề người hẹn cùng non
Khóc cho cảnh phải chia ly đôi đường.
Ba năm người hẹn chung tình
Ba năm ghế đá người ngồi trông sang.
Người ơi người bảo người hiền
Ngoại tình chớp nhoáng người hiền nơi mô ?!
Khóc cho người phụ tình tôi
Âu là cái nghiệp của người phải mang.
Hiền thê mới được trăm ngày
Người tìm nơi trú cho tình dở dang.
Khóc than thân phận má hồng
Cho Loan với Phượng đôi đường giống nhau.
Tình tôi tròn vẹn ba niên
Người đành khai tử _cho đàn đứt dây.
Chắc đây nghiệp báo của người
Ăn rồi quyệt mỏ đem lòng phản ta.
Thân ôi cái nghiệp ở đời
Bao nhiêu cho đủ cho vừa lòng tham.
Khóc cho duyên phận của người
Tình duyên lận đận _Bến nào buông neo.
Người ơi phụ bạc tình rồi
Con đường xưa cũ trách người vong ơn.