MẸ KỂ CÁC ANH NGHE
14-3 ngày giỗ 64 chiến sĩ Gạc Ma
Ba mươi năm kể từ ngày đó
Trận chiến kinh hoàng trên đảo Gạc Ma
Các anh mãi mãi xa nhà
Xác thân chìm đáy Gạc Ma oai hùng
Các anh đã vô cùng anh dũng
64 người cùng lúc hy sinh
Rồi sau đất nước thanh bình
Cả nước vẫn nhớ ân tình không quên
Mâm cơm cúng thường niên vẫn thế
Mẹ già ngồi lại kể anh nghe
Quê mình ngư phủ đổi nghề
Ba mươi năm đã bộn bề đổi thay
Vào một ngày của hai năm trước
Trên biển quê mặt nước trắng tinh
Ai xem cũng phải rùng mình
Cá chết sạch cả biển mình rồi con
Dân của ta sống còn vì biển
Vậy mà sao lại biến thảm thương
Thế là nghèo khổ khôn lường
Phải đi xuất khẩu muôn phương bán đời
Mẹ già ngồi đầy vơi nước mắt
Chẳng nói ra sợ bắt mẹ tù
Mẹ chỉ nói một chữ NGU
Tại sao lại để biển như thế này...?
Rồi người dân đọa đầy đói kém
Bỏ quê nhà gói ghém ra đi
Phiêu bồng bạt xứ sầu bi
Chỉ còn thân mẹ nhớ gì ngày xưa
Cứ như trước sợ mưa sợ bão
Sợ đói con bữa gạo phải vay
Còn hơn vạn lần hôm nay
Lo sợ đủ thứ đọa đầy lắm con
Sợ ung thư lại còn tai nạn
Sợ cướp giật sợ bán hàng rong
Nỗi sợ cứ mãi trong lòng
Nhà đất cưỡng chế mất không khổ đời
Mẹ vừa nói vừa rơi nước mắt
Nỗi sợ này mẹ thắt lòng đau
Vì rằng mẹ thấy người Tầu
Đã qua sinh sống ngõ hầu khắp nơi
Mẹ sợ rồi dân tôi khốn khổ
Đất nước này đã đổ máu ra
Bao nhiêu thế hệ kinh kha
Bây giờ nhiều chỗ người ta bán rồi
Mẹ run run gạt đôi dòng lệ
Các con ơi thế hệ các con
Hy sinh lúc tuổi còn son
Có lẽ đỡ khổ nếu còn hôm nay.
Tham ô đã có ngay từng cấp
Đất nước mình đập nát ăn chia
Giặc chẳng còn ở ngoài kia
Mà nó hòa nhập cùng chia xẻ rồi
Mẹ vẫn ngồi mâm cơm mẹ cúng
Rồi một mai mẹ cũng phải đi
Còn ai cúng bái nhớ chi
Kể các anh biết những gì đổi thay...