MƯA BUÔN

MƯA lại rớt ở khung trời xứ lạ LÀM cho em thấy buồn bã tình xa ƯỚT mi cũng bởi yêu mà NỖI niềm nhung nhớ tình ta ngốc khờ NHỚ những lúc lạc hồn thơ hờn dỗi ANH ngốc nên chẳng dám tới vỗ về MƯA hờn lên mái nhà quê NGHIÊNG chao én nhạn gần kề bóng mây NẶNG nỗi nhớ với đong đầy tình cảm HẠT châu rơi làm ảm đạm căn phòng ĐÃ làm cho nỗi nhớ mong THÀNH câu thương ở nỗi lòng em trao SỢI dây buộc nhốt em vào tim ấy THƯƠNG nhớ anh mong nhận lấy tim lành MƯA LÀM ƯỚT NỖI NHỚ ANH MƯA NGHIÊNG NẶNG HẠT ĐÃ THÀNH SỢI THƯƠNG.
Tác giả: HIEN NGUYENSố bài thơ: [16]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

THĂM HÀN MẶC TỬ

Thơ và ảnh SVT. Đến Qui Nhơn lên thăm Ghềnh Ráng. Sóng mơn man thấp thoáng Tiên Sa. Bãi tắm Hoàng Hậu hiện ra. Hữu tình ... [Đọc thêm...]

TẾT CON VỀ TRỄ

Thêm cái tết nơi đất người xứ lạ. Không về nhà con nhớ quá mẹ ơi. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày mùng 3 Tết Mậu Tuất ... [Đọc thêm...]

CHUYỆN TÌNH CHIM BƯỚM

vui chút thư giãnxả tres. Ngồi buồn ngẫm lại chuyện Bướm Chim. Trong khu vườn vắng cảnh im lìm. Một cuộc tình nồng Chim ... [Đọc thêm...]

CHIẾC LÁ MÙA ĐÔNG

Người đi rồi áo mùa thu khép lại. Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh. Buồn của tôi thay lá mọc trên cành. Chưa rụng ... [Đọc thêm...]

XƯỚNG HỌA

EM KHÔNG CÒN YÊU ANH. Em sẽ không còn yêu anh nữa đâu. Em rẽ lối sang cầu quên bến cũ. Vội chia xa không một lời nhắn ... [Đọc thêm...]

LỠ CHUYẾN ĐÒ DUYÊN

Mẹ bảo rằng chị đã từng yêu. Anh ấy hiền và chơi đàn rất giỏi. Là giáo viên của một tỉnh miền núi. Về quê mình gặp chị ... [Đọc thêm...]

ĐỪNG NHÌN ANH NHƯ THẾ

Đừng có nhìn anh như thế. Mắt nai ngơ ngác dịu dàng. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 20022016. [Đọc thêm...]

DẠ KHÚC BỐN MÙA

Thấm thoát hồn Thu thoảng qua rồi. Chiều Đông hối hả vội lên ngôi. Tình Xuân tha thiết hồn tê tái. Buồn Hạ chiều vương ... [Đọc thêm...]