MUÔN DẶM HỒNG TRẦN
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi...
(Kiều - Nguyễn Du)
DẶM trường một kiếp cô đơn
HỒNG nhan bạc phận biết hờn cùng ai
BỤI trần phủ kín thân đài
CUỐN theo chiều gió trải dài buồn thương
CHINH vương bụi cát sa trường
AN lành chẳng mấy khói sương quê nhà
TRÔNG chờ tin ở phương xa
NGƯỜI đâu đi biệt chẳng thà đừng yêu
ĐÃ yêu từ mái tranh lều
KHUẤT thương xa nhớ những chiều dưới mưa
MẤY mùa trăng úa đung đưa
NGÀN lần cách biệt như chưa hẹn thề
DÂU tằm xe chỉ phu thê
XANH xanh ngọn cỏ xuân về bên hiên
NGƯỜI ơi số phận tình duyên
VỀ nhanh kẻo héo nhụy phiền vì mong
CHIẾC thuyền còn đó người không
BÓNG hình soi xuống dòng sông lững lờ
NĂM ròng vẫn những thờ ơ
CANH thâu chờ đợi bơ vơ một mình
KẺ đưa người đón vô tình
ĐI về bến mới lòng rinh nỗi sầu
MUÔN đời nghĩ đến lo âu
DẶM trường phận số vẫn màu cô đơn
MỘT mùa trăng gió dài hơn
MÌNH em cô quạnh tiếng đờn đã phai
XA xăm muôn nẻo đường dài
XÔI kia đã sém, cành mai úa tàn
“DẶM HỒNG BỤI CUỐN CHINH AN
TRÔNG NGƯỜI ĐÃ KHUẤT MẤY NGÀN DÂU XANH
NGƯỜI VỀ CHIẾC BÓNG NĂM CANH
KẺ ĐI MUÔN DẶM MỘT MÌNH XA XÔI”
Nguyễn Thái Cơ 2632018