NHỚ KỶ NIỆM XƯA
Thơ : Duyên Nguyễn
Hình: Chính chủ
Xa một người mà chẳng được dịu êm
Lòng khắc khoải cứ đếm về lối ngược
Rồi cố tự mình đứng lên mà bước
Vì bây giờ chẳng còn được chở che
Nghe đâu đây chim cuốc đã gọi hè
Cành phượng vĩ đã khoe màu sắc thắm
Chiều dần buông giọt buồn theo gặm nhấm
Nỗi nhớ dâng trào tha thiết lắm người ơi
Và hôm nay mình em bước chơi vơi
Nhớ hè ấy tôi cùng người hò hẹn
Nay chúng mình đã bội lời ước nguyện
Định lý nào buộc duyên phải cách xa
Đường anh đi là một cánh rừng hoa
Mùi hương sắc mặn mà thơm hương rực
Kỷ niệm xưa đã đi vào tiềm thức
Ký ức buồn ray rức một thời yêu!