NHỚ NGƯỜI TRI KỶ
Đêm tàn tựa cửa ngắm chòm sao
Sáng ửng kề hiên dõi đọt hào
Bạn hữu xa rồi xuân chẳng đáo
Ta thì vẫn đợi tết về trao
Tình thâm giữ trọn không hề ảo
Nghĩa nặng gìn nguyên chả sấu nào
Nhớ buổi hương nồng bên ngõ dạo
Ghi ngày sắc thẫm cạnh bờ ao
Bàn tay dệt ngón mây trời đảo
Cặp mắt cài mi bão biển trào
Ngả chữ gieo vần nơi vạt áo
Nghiêng từ hái luật chỗ viền bao
Thuyền duyên nén chặt tâm hoài bảo
Bể ái vùi sâu dạ mãi gào
Để những cung sầu thêm thắm đạo
Cho từng phím nẫu toả hồng cao