QUÊ BÁC
Về thăm quê Bác, Nam Đàn.
Nghe cô gái giọng Nghệ An ấm trầm.
Kể về quá khứ trăm năm,
Anh hùng dân tộc Việt Nam ra đời.
Người làm lở đất, long trời,
Cách mạng tháng Tám, sáng ngời Việt Nam.
Gian nan đánh Pháp chín năm,
Viết nên trang sử bằng vàng Điện Biên.
Ung dung, Bác đẹp như tiên,
Tư duy tài giỏi, tầm nhìn rất xa.
Đoán rằng cách mạng nước ta,
Năm bốn lăm(1945) đến, sẽ là thành công.
Đánh Mỹ, mất mát, đau thương,
Chiến công thống nhất non sông vẹn toàn.
Người về thăm tỉnh Nghệ An,
Cảnh tình lưu luyến ngay lần đầu tiên.
Về làng quê Bác, Kim Liên.
Ngàn xưa đã ngát hương sen khắp trời.
Bỗng nghe tiếng mẹ ru hời,
Vang câu Ví Dặm xa vời mênh mang.
Rặng dừa cao, gọi gió ngàn,
Hàng tre thẳng đứng, xếp hàng trang nghiêm.
Dẻo dai thành lũy vững bền,
Nắng thiêu, bão dập vẫn lên ngang trời.
Vào thăm nhà ở của người,
Hai hàng dâm bụt xanh tươi bốn mùa.
Năm gian nhà lá đơn sơ,
Là nơi lưu giữ tuổi thơ của người
Ước mơ đi bốn phương trời,
Là Hồ Chủ Tịch, gương ngời năm châu.
Để hơn năm chục(50) năm sau,
Bác về chiến thắng mái đầu ngẩng cao.
Về thăm quê ngoại Làng Chùa,
Chính nơi đây, Bác ngày xưa sinh thành.
Ba gian nhà nhỏ mái tranh,
Tràn đầy hạnh phúc, ngọt lành yêu thương.
Cha ngồi đọc sách giữa phòng,
Ba con học chữ, lại cùng đùa chơi.
Mẹ ngồi dệt vải gian ngoài,
Tiếng thoi lách cách vang hoài thời gian.
Mẹ là Mẹ Hoàng Thị Loan,
Suốt đời gánh, vác, lo toan việc nhà.
Cũng là mẹ của nước ta,
Bởi vì mẹ đã sinh ra anh hùng.
Người đưa cách mạng thành công,
Tiền đề thống nhất non sông nước nhà.
Đường về, non nước bao la,
Nghe câu ví dặm thiết tha nghĩa tình,
Đây vùng nhân kiệt, địa linh,
Non xanh, nước biếc như tranh họa đồ.
Là quê hương của Bác Hồ,
Người cha gây dựng cơ đồ Việt Nam.